Trong một chuyến đi tìm một loại nhạc cụ dân tộc của Việt Nam để giới thiệu tại Pháp. NS Trần Tiến đã tìm đến một vùng núi của tỉnh Ninh Thuận. Gặp được cây đàn mà anh rất thích. Ở đây người dân gọi là cây đàn Chapi. Anh nói với người chủ rằng: Tôi là nhạc sĩ, tôi rất thích cây đàn này.
Anh có thể bán cho tôi được chứ!? Người chủ cây đàn đáp với anh rằng: “Nếu anh thích thì tôi sẽ tặng anh. Tôi không bán đâu. Vì đã mười mấy năm rồi tôi không dùng đến tiền”.NS Trần Tiến thật sự bất ngờ với câu trả lời ấy. Người chủ cây đàn nói tiếp: Từ khi trở về từ quân ngũ, tôi lấy một người vợ dân tộc ở đây và sống tới hôm nay. Anh thấy đấy, nhà tôi có nào là dê, nào gà và cả ruộng nương nữa. Tôi đang sống rất hạnh phúc với ngôi nhà này.Đó là câu chuyện về “Giấc mơ Chapi” của NS Trần Tiến.
Khi nghe anh kể về câu chuyên như vậy, tôi chợt mơ tới một miền cao nguyên mênh mông, bạt ngàn rừng cây và núi rừng hùng vĩ. Thế giới chỉ tồn tại trong ngoặc kép của từ yêu thương, có hai người, chỉ có hai người yêu nhau. Họ đã sống không mùa đông không mùa nắng mưa có một mùa, chỉ có một mùa yêu nhau Ở nơi ấy đàn dê trắng nhởn nhơ quanh đồi một mái tranh nghèo một nhà sàn yên vui Ở nơi ấy họ đang sống cuộc sống yên bình ai nghèo cũng có cây đàn cha pi Khi rung lên vài sợi dây đàn đã đong đầy hồn người Raglai …
Leave a Reply